Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011

Tiếng Sét




Em!thiên thần bé nhỏ của tôi

Chỉ thoáng qua thôi ngỡ như là hư ảo

Nhưng sao?

Khắc khoải,cô đơn,sầu não

Nụ cười,ánh mắt,bờ môi.



Em của tôi!

Em của những điều diệu vợi

Em của khát khao,của những bàn tay với

tim yêu.

Chiều nay.......

Bước chân em qua _đường phố bỗng tiêu điều

Bóng chiều nghiêng ngả

Lá vàng lã chã

rơi rơi



Thể xác tôi gửi lại bên đời

Còn linh hồn theo gót son tiên nữ

Đang ẩn,hiện giữa dòng đời như thử

Chơi trò đuổi bắt nhân duyên.

GIẤC MƠ

Anh lạc vào một thế giới xa xôi

Dẫu ảo ảnh thôi nhưng cũng làm ấm lại

Trái tim hoang sơ, một thời thơ dại

Gục ngã bên đời, chậm rãi... lết chân qua.



GIẤC MƠ



Trên chiếc xe hoa chở em đến thánh đường

Anh sẽ kết muôn vàn điều nguyện ước

Đôi ta bên nhau,suốt cuộc đời chung bước

Trên con đường dẫu có... đớn đau



Bỏ lại phía sau

Những đôi mắt tròn vo ngơ ngác

Những khoảng trời riêng,những phút giây lầm lạc

Những suy nghĩ hoang mang



Em kiêu xa như một nữ hoàng!

Anh lịch lãm như một chàng lãng tử

Đôi chân phiêu du nhưng linh hồn đã giữ....

Trong nhau



Tỉnh mộng rồi biết sẽ đớn đau

Nhưng cố thoát ra thôi những kiếp đời ảo ảnh

Giấc mơ hồng trong màn đêm đặc quánh

Có tìm được lối đi?



Bình minh rồi! ta đã phải biệt ly

Giấc mơ đêm qua để nhìn về thực tại

Trên chiếc xe hoa,bên cạnh người con gái

Là một người...nhưng đâu phải... là tôi.



Tỉnh mộng đi thôi!

Ánh sáng sẽ đưa ta về những vùng trời tươi mới

Nơi có những trái tim đang chờ đợi....

Yêu thương.



_AWA_

1h54 1/12/2011

BÀI THƠ TÌNH ĐẦU TIÊN

Bài thơ đầu anh viết tặng riêng em

Là anh viết khi đôi mình xa cách

Tình yêu vụt tan, vụn vỡ thành trăm mảnh

Cúi nhặt cho mình một mảnh của riêng anh



BÀI THƠ TÌNH ĐẦU TIÊN



Tình yêu đã xa rồi phải không em?

Đông chưa đến nhưng lòng sao tê dại?

Thu qua chưa? Mà lá vàng khắc khoải

Đợi gió về lay lắt rụng rơi!



Em là lá, là hoa của cuộc đời

Anh là cây sẽ chẳng rời nửa bước

Em là mây, anh sẽ là hồ nước

Chắt lọc hương đời để em được yên vui



Nhưng sao nay lá nghe gió ngọt bùi?

Bỗng lả lơi chê cây già khô khốc

Mây nhởn nhơ giễu hồ xanh cô độc

Suốt tháng ngày chỉ yên ả đầy_vơi



Đông nay năm cây đứng lặng bên đời

Hồ trong xanh chứa căng tràn bờ nước

Mùa xuân sang ngọn lửa non xanh tướp

Nắng chan hoà phải hơi nước lại hồi sinh

Mây cũ còn không? Hay ướt áo một mình?

Lá vàng nay đâu? Liệu có còn tung tẩy?

Theo gió phong lưu, hay một mình run rẩy

Bên vệ đường xơ xác bước chân qua?

AWA 26/11/2011