Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

CÁNH CỬA CUỘC ĐỜI
_AWA_

Tuổi thanh xuân ngủ quên trong chăn gối
Khép cửa cuộc đời em bước giữa rừng hoa
Ngát hương nồng điểm tô sớm tối
Ngây ngất lòng ong bướm thoảng qua

Em ! Người con gái chẳng bình yên
Đôi mắt nhung đen, gương mặt hiền sắc lạnh
Anh , kẻ đa mang đã đôi lần lảng tránh
Ánh mắt nhung huyền, lấp lánh đong đưa

Vội quay đi giấu những dòng cảm xúc
Thình thịch tim rung,huyết quản dư thừa
Chân sỏi đá sao giờ đây muốn gục?
Như mảnh đất khô cằn,như nắng hạn gặp mưa

Đôi môi thơm quyện vào nhau vội vã
Ta với ta những tên trộm chẳng vừa…
Tay tham lam thỏa sức vơ cho đã
Chặt bao mềm vội vã tót song thưa

Đời ưu ái người gọi em kho báu
Hút mắt thèm bao kẻ trộm liếc ngang
Then không khóa,trộm ra vào nương náu
Chợt giật mình khi kho báu tan hoang

Thuyền xa khơi rồi cũng tìm bến đỗ
Em chênh vênh lưu lạc giữa dòng đời
Tà áo trắng giờ loang màu vết ố
Em bóc trần,gột rửa, hong phơi

Chốt chặt cửa vùi sâu quá khứ ?
Cửa cuộc đời liệu có thể mở ra ?
Chùm chìa khóa trong tay em nắm giữ
Thoát ra ngoài? Hay mãi kiếp bán hoa ?
RAO BÁN...!
_AWA_

Niềm vui có bao giờ bất tận?
Sao nỗi buồn,sầu hận thấu tâm can?
Ai mua sầu muộn tôi rao bán
Bán cả cô đơn, bán lỡ làng

Bán đời: Một nửa khi tôi chết
Bán nấm mồ hoang dưới đất sâu
Bán tình : Bán cả ngay khi chết
Để mắt ai kia hết đượm sầu

Ai mua không? Tôi bán trăng vàng ngọc
Bán bụi trần, khó nhọc chốn dương gian
Bán giọt sương mai đậu tràn trên mắt biếc
Bán gió phiêu du còn luyến tiếc đại ngàn

Ai mua đi ! Tôi bán thời trai trẻ
Bán đam mê,bán cả những mơ màng
Bán giấc mơ khi tỉnh rồi tiếc rẻ
Những đêm dài, tôi rao bán hoang mang

Thu sang rồi! Tôi rao bán mênh mang
Bán chiều lang thang, bán lá vàng ngơ ngác
Bán cái nắm tay, và có thể là đổi chác
Một tình yêu lấy một tình yêu

Bán cả đời tôi, nhưng vẫn nhớ một điều
Có những thứ chẳng thể nào rao bán
Bởi trái tim tôi yêu em là vô hạn
Chốn dương trần rao bán,ai mua?

NGOẠI TÌNH

_AWA_

Thu vàng chín mọng trong trời mộng
Lọt qua tay rớt đến bến mơ màng
Hương đưa phảng phất trong trời rộng
Tóc xõa, vai mềm đón thu sang

Trời hoang mang
Khi nắng vàng may áo
Anh hoang mang
Khi nỗi nhớ dịu dàng
Trong đêm vắng bỗng nhẹ nhàng… thay áo
Khoác lên mình màu nỗi nhớ mênh mang.

Chiều nay ai ngang qua lối nhỏ
Tóc hương đưa, đánh rớt nửa nụ cười
Lời làm quen thẹn thùng còn bỏ ngỏ
Gót ngọc ngà bước chạm tuổi đôi mươi

Trái tim tôi gọi em: Cô thôn nữ
Tuổi đôi mươi nhưng chưa biết điệu đà
Chẳng phấn son những cũng làm nghiêng ngả…
Nắng thu vàng vội vã… nấp sau mây

Em bước qua rồi, nhưng bóng dáng vẫn còn đây
Làn tóc mây trải dài trong nỗi nhớ
Nín lặng hư không để trái tim ngừng thở
Lồng ngực căng tràn với nỗi nhớ… miên man

Cạn đêm dài ta giật mình tỉnh giấc
Dang đôi tay ôm tấm áo điệu đà
Giấc mơ đêm qua sẽ chỉ là tiếng nấc
Khi bị bóc trần bởi tấm áo… kiêu sa

NGÀY CHUNG ĐÔI…!

_AWA_

Đám cưới nghèo chưa dứt tiếng pháo ran
Súng lửa đạn bom khiến cả làng nhốn nháo
Chăn gối chưa xờm _Từ chiến trường cấp báo
Từ biệt gia đình cha khoác áo tòng quân

Bặt tin nhau quá nửa một đời xuân
Nay hội ngộ đã ngũ tuần có lẻ
Hà Nội vào thu hương giao mùa thoảng nhẹ
Thảm lá vàng nâng đôi gót chân son

Bốn mươi năm trường trái tim mẹ héo hon
Đằng đẵng ngóng trông đôi mắt mòn thương nhớ
Bốn mươi năm bao nhiêu làn hơi thở ?
Bấy nhiêu lần mẹ thương nhớ về cha

Hơn ba mươi năm xuôi ngược bôn ba
Dọc bắc-nam cha tìm gia đình sơ tán
Đôi chân mòn đã bước bao nhiêu vạn…?
Bao nhiêu đêm dài cha trăn trở khôn nguôi ?

Phút gặp nhau nụ cười trong nước mắt
Tay trong tay dạo bước khắp phố phường
Bao chuyện kể và nụ cười… trong vắt
Thu yên bình hay xuân đã pha hương ?