Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

Con chim chết trên nhành hoa giấy

CON CHIM CHẾT TRÊN NHÀNH HOA GIẤY
Tác giả: AWA



Một buổi sớm mùa xuân
Mưa phảng phất tưới màu lên cây lá
Trước hiên nhà
Rộn tiếng chim ca

Chú sẻ non chào tạm biệt mẹ cha
Tung cánh mỏng ra giữa trời sương gió
Mắt đảo quanh nhìn ngó
Kiếm tìm cánh hoa tươi

E ấp trong mưa nhành hoa giấy mỉm cười
Khoe cánh mỏng dập dờn trong gió sớm
Những nụ non mới chớm
Tinh khôi

Khao khát tìm những vị ngọt đôi môi
Cành lá tươi ngon , nhụy non tinh khiết
Chú sẻ mải miết
Đắm say
.......
Chuyện ở đời ai biết trước để hay
Chẳng muốn buông tay khi gió mùa giận giữ
Rít qua khe như ngàn con thú giữ
Cành lá nghiêng chao

Trời đất cuồng quay thể xác lộn nhào
Thân lăn lóc trên cành hoa yếu ớt
Máu hồng rơi rớt
Nhuộm cánh hoa tươi

Tiếng thét thất thanh làm tắt hẳn nụ cười
Máu hồng đỏ tươi hòa nước mưa tang tóc
Chiều buông...
Mẹ cha kêu khóc
Thảm thiết kiếm tìm con

Ngày tháng trôi qua,cũng đã một mùa tròn
Đàn chim non lại bắt đầu tung cánh
Nhưng liệu các em có biết đường để tránh
Hay gục vùi ở nơi nấm mộ xanh ?

Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013

XIN LỖI ! ANH CHỈ LÀ THÂN CÂY GỖ MỤC



Ta gục ngã giữa đại ngàn hiu quạnh
Xơ xác hao gầy chẳng bước chân qua
Chỉ gió đại ngàn,bão tố, phong ba
Vẫn hồn nhiên ta reo ca man dại

Đã có thời ta cô đơn trống trải
Dang tay mềm che trở cánh hoa tươi
Lòng xuyến xao khi thấp thoáng nụ cười
Đang e ấp trong muôn vàn cây lá

Vui đắm say trong những chiều nghiêng ngả
Gót son hồng trên thềm lá hoang sơ
Em bước qua_ ta như thể kẻ khờ
Rũ chút lá lót gót son tiên nữ

Em và ta_giờ chỉ là quá khứ
Dẫu thật gần nhưng rất đỗi xa xôi
Nụ cười hồng giờ chỉ thoảng trên môi
Như hạt ngọc thoảng trong ngàn buổi sớm

Nụ hoa xinh vừa thẹn thùng mới chớm
Đã gục vùi trong cành lá hoang xơ
Xin lỗi em đã mòn mỏi đợi chờ
Bởi anh chỉ mang thân loài gỗ mục.

QUÀ CƯỚI



Ngày cưới nhau mẹ chẳng có bạc vàng
Quà hồi môn chỉ chiếc xe đạp cũ
Vali da, bộ áo quần chấn thủ
Ngoại mang về từ …mãi tận…chiến khu

Lại được thêm một đôi dép cao su
Ngoại chân không_mòn đường hành quân chiến đấu
Chắc tay súng và lòng thầm nung nấu
Diệt giặc rồi tem phiếu đổi lốp,săm

Cha chở mẹ qua hết những tháng năm
Bằng chiếc xe không phanh,không đèn,không giỏ
Vượt qua những khó khăn sớm chiều sương gió
Cùng song hành khi trời đỏ đạn bom

Chiến trường khắc nghiệt cha chẳng kịp trông nom
Khi ngoảnh lại: xe bánh còn, bánh mất
Chẳng kịp đớn đau, chỉ dám nhìn sự thật
Muốn song hành cần hai bánh trước_sau

Một bánh mất rồi!_ Một bánh cũng đớn đau
Dẫu chỉ trước_sau như trò chơi đuổi bắt
Chẳng thể song song như muôn nghìn đôi mắt
Nhưng chung đường, chung hướng suốt tháng năm

Rồi một chiều đông, trời trở gió rét căm
Cha mang theo về một bánh xe đã cũ
Cũng vali da,cũng áo quần chấn thủ
Cha mang về từ…mãi tận… chiến khu

Rồi cũng chẳng bạc vàng, rồi cũng dép cao su
Vì lửa khói đạn bom_ Cha vội vàng lắp ghép
Chiếc xe cũ ngày xưa_giờ chỉ còn khung thép
Hai bánh mòn rơi rụng giữa tháng năm.

NƠI ĐIỂM CHỜ XE BUÝT



Con đường mòn lâng gót chân son
Góc phố rêu xanh trở mình khi mùa đông thức giấc
Ta và em_ bước qua từng tiếng nấc
Buồn….
hư hao…

Ngoảnh mặt bước đi ta thay một tiếng chào
Khóe mắt cay cả ngày dài lưu luyến
chuyến buýt cuối ngày gầm mình rung chuyển
chở hình hài về hai phía xa xôi

Về nơi yên bình hai nửa chia đôi
Một nửa đơn côi_ Một nửa buồn hiu quạnh
Một nửa tái tê_ Một nửa buồn thấm lạnh
Những chiều đông.

Bao chuyến buýt qua chở ngàn vạn bóng hồng
Đi đến_ đến đi như chu kì dao động
Ngày tháng êm trôi khoảng cách càng dang rộng
Nơi điểm chờ….
cũng đã….
một mùa đông.

Có thể nào người ấy đã sang sông
Trên chuyến đò ngang_ mang tên hạnh phúc?
Hay có thể người ta đang ngủ gục
Nơi điểm chờ xe buýt xa xôi?

Ở nơi này một nửa vẫn đơn côi
Chốn xa xôi liệu rằng ai có thấu?
Một buổi chiều đông _cả một đời in dấu
Nơi xuất hành…
nung nấu…..
một chiều đông…..