Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

CƠN MƯA TÌNH YÊU
_AWA_

Mưa chiều vội vã
Bóng ai nép dưới hiên nhà
Bay bay tà áo mỏng
Mắt huyền, má thắm kiêu sa

Chàng họa sĩ nhìn qua ô cửa nhỏ
Thoăn thoắt tay đưa những nét bút vội vàng
Cơn mưa ngớt và bóng người xa khuất
Trằn trọc đêm dài
Nỗi nhớ
Mênh mang

Rồi hôm nay cơn mưa chiều định mệnh
Gặp lại em người con gái trong tranh
Đang run rẩy đôi bờ vai gầy guộc
Nép dưới giàn hoa giấy mong manh

Tiến lại gần em, người con gái chưa quen
Tim phập phồng như bong bóng mưa tan vỡ
Giọng run run như cung đàn nhịp lỡ
“ Em về đâu ?”

Tiến lại gần hơn che lấy những giọt sầu
“ Về đâu em? Mình đi chung ô nhé !”
Ướt bờ mi khẽ gật đầu nhè nhẹ
Đôi chân ngượng ngùng lặng lẽ bước bên nhau

Trời giận hờn đổ những giọt mưa mau
Nghiêng ô che em bờ vai tôi lạnh giá
Cơn gió chiều thoảng qua cười nghiêng ngả
Em thẹn thùng : “Hay xích lại gần hơn “

Thình thịch nhịp tim, ào ạt tiếng dỗi hờn
Mưa dội xuống trên chiếc ô tí tách
Hai bước chân song song_Hai cuộc đời hai mảnh
Dưới mưa chiều, liệu có lạnh cùng nhau?

LẠC LỐI !
_AWA_

Vệt nắng tắt cuối trời
Đôi tình nhân đi về nơi không ánh sáng
Dật dìu những bước chân chạng vạng
Quyện lẫn vào nhau

Cô gái trẻ gạt nước mắt thương đau
Quá khứ xa xôi được vẽ qua bờ môi chát đắng
Kí ức tuổi thơ phẳng lặng
Hiển hiện về mỗi đêm trắng đơn côi

Nhìn vào đêm đen em khẽ nhếch môi cười
Phả vào khoảng không một kiếp người hư ảo
Khuôn mặt hiền, hằn lên nỗi đau sầu não
Đâu rồi những nét tinh khôi?

Em nhớ chăng ngày tháng chốn bình yên
Bùn lấm gót son, đôi mắt hiền ngây dại
Ngày tháng đong đưa, đàn bướm ong qua lại
Như đóa vô thường em giữ trọn sắc hương

Em nhớ chăng lời mẹ dạy trước lúc lên đường?
Là hành trang mang theo nơi cổng trường đại học
Đền đáp mẹ cha nơi làng quê khó nhọc
Là vũ trường,thuốc lắc…bia ôm ?

Gột rửa phấn son liệu rằng em có thể ?
Rũ bỏ lụa nhung để trở lại kiếp người ?
Đời trẻ dại ai chả từng vấp ngã
Tỉnh mộng đi nào ! Hỡi cô bé u mê.

MẸ TÔI... !
_AWA_

Đêm đông
Ngọn đèn dầu leo lét
Co ro mình trước gió heo may

Dưới làn nước trong thoăn thoắt một bàn tay
Nhúng nắm rơm khô gột rửa tháng ngày vùi sâu trong đất
Lớp bụi trần đã mất
Củ cải trắng tinh

Thấp thoáng cầu ao bóng hình người thiếu phụ
Ngâm đôi tay trong làn nước giá băng
Cắn chặt răng…bờ mi hờ khép ngủ
Giọt nước lăn dài trên gò má đóng băng

Chợ thì xa, đường khấp khểnh chẳng bằng
Gót chân chim đêm bước mòn sỏi đá
Nghĩ về con thơ- Mẹ tíu chân vội vã
Xoải bước dài- hối hả- mau mau

Bình minh rồi lòng Mẹ bỗng quặn đau
Khi gánh hàng rau vẫn còn đầy ăm ắp
Con thơ tỉnh giấc ai là người chăm sóc?
Ai vỗ về khi con khóc,con đau ?

Con lớn lên rồi nhận biết sắc màu
Lá rau xanh là tuổi xuân của Mẹ
Củ cà rốt hồng là tình yêu dành cho con trẻ
Củ cải trắng ngần là tâm Mẹ, Mẹ ơi!
…..
MƯA NGÂU
_AWA_

Tháng bảy
Mưa ngâu rả rích
Những chiếc lá bên thềm cô quạnh xác xơ
Nước mắt ai rơi làm ướt đẫm trang thơ
Thấm tan trái tim sỏi đá

Đau !
Quặn thắt lòng trên những bước dài hối hả
Đêm dài gục ngã
Bên bờ vực
Chơi vơi

Muốn hét thật to nhưng rồi lại buông lơi
Câu hát à ơi trên cây đàn so dây lệch
Như những bước chân hướng về hai hướng đi chênh chếch
Khoảng cách ? Dần xa

Giữa đất trời bao la
Đưa tay hứng những giọt mưa tháng bảy
Mưa ? Hay nước mắt ai tan chảy?
Ướt đời tôi

Đứng giữa đời gột rửa hết đơn côi
Chim khách ơi ! Đừng bắc cầu Ô thước
Bởi…
Tôi và em sẽ một đời chung bước
Chẳng bao giờ cần cầu Ô thước- Mưa ngâu

BIẾT TÌM ĐÂU ?
_AWA_ 2008

Từng giọt buồn rơi rớt xuống trang thơ
Đêm thanh vắng gợi thêm niềm nhung nhớ
Nỗi nhớ nhung hòa quyện trong hơi thở
Xoáy theo dòng cảm xúc viết lên thơ

Biết tìm đâu những giây phút đợi chờ
Của hai đứa tan trường về chung lối
Biết tìm đâu những phút giây bối rối
Khi vô tình bốn mắt chạm nhau

Từ bây giờ và những tháng ngày sau
Biết tìm đâu một phút giây hạnh phúc
Biết tìm đâu một trái tim chân thực
Biết tìm đâu? Và biết sẽ tìm đâu?

Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

CHO TÔI VỀ VỚI TUỔI THƠ TÔI!




Ôi nhớ lắm những tháng ngày thơ bé
Mỗi độ đông về mẹ lại trải ổ rơm
Như con sâu con cuộn tròn trong tổ ấm
Úp mặt xuống nền khe khẽ hít mùi thơm

Mùi đồng quê thoảng trong màu kí ức
Hai bữa qua ngày cơm trắng chẳng đủ no
Nắm phổi ngái thâm đen nhuộm nồi cơm… rưng rức
Mỡ vung nồi mà ngỡ tưởng… tàn tro.

Mỗi đêm trường nằm thương con nhỏ
Áo nâu sòng cha đắp tạm thay chăn
Chẳng dám để cha nhìn đôi mắt con hoen đỏ
Lệ nhạt nhòa con quyết vượt khó khăn

Rồi ngày tháng trôi qua con bước vào đại học
Chưa dứt nụ cười lại khó nhọc..,,thêm lo…
Đôi mắt quầng thâm những đêm dài thao thức
Vai mỏng,thân gầy, sương gió để dành cho…?

Thoảng nghe tin phương xa con cảm cúm
Mẹ gặt lúa non…, cha bán vội trâu bò
Thấp thỏm cả đêm chỉ lo trời không sáng
Con một mình nơi ấy lại…co ro

Quá khứ xa dần, và hiện thực ấm no
Cơm trắng, rượu ngon con lãng quên nồi cơm phổi ngái
Chăn ấm đệm êm con quên ổ rơm mẹ trải
Quên hết nhọc nhằn và quên cả âu lo.

Rồi một ngày nơi đất khách co ro
Nằm trên đống giàu sang con cô đơn quạnh quẽ
Lương tri ơi! Có trở lại thời thơ bé
Cho tôi về với mẹ cha tôi.

CÁNH HOA RƠI

Anh chẳng kịp nhặt cánh bằng lăng cuối
Để trao người thêu dệt giấc mơ hoa
Anh chẳng kịp nhận cái nhìn đắm đuối
Khi đường làng đã khuất bóng xe hoa



CÁNH HOA RƠI

Pháo nổ đùng đoàng ở đâu đó quanh đây
Nhạc sập xình ở phương nào chẳng rõ
Chỉ nhớ nơi góc hoang đôi mắt ai thẫm đỏ
Đang vùi mình trong chén đắng men say

Trời đất cuồng quay
Nắng vàng nhạt bay
Cánh bằng lăng chao nghiêng rơi vội
Đôi mắt ai kia đang nhìn bối rối
Ngân ngấn hàng mi

Có phải em không?
Cô bé của ngày xưa?
Sao phút chốc bỗng hóa thành tiên nữ
Lộng lẫy kiêu xa trong váy áo trắng tinh

Có phải em không?
Hay chỉ một bóng hình?
Nhưng chất chứa hai tâm hồn đổi khác
Ừ ! Có thể chỉ là chung thân xác
Còn tâm hồn hai nửa chia đôi

Nửa cho ai kia họ đã nhận được rồi
Nửa cho em?_ là cái nhìn liếc vội
Nửa cho tôi?_ là phút giây bối rối
Nửa cho đời?_ cúi nhặt cánh hoa rơi.

RƠI...!


Nắng rơi , rơi giữa trưa hè
Nghiêng nghiêng cánh mỏng để khoe sắc vàng
Gió rơi, rơi giữa mênh mang
Xoay xoay chiếc lá mơ màng sắc thu

Ta rơi giữa bụi mù trần thế
Khép đôi mi để ngẫm lấy sự đời
Chiều buông câu hát à ơi
Hồn ta khôn lớn qua lời mẹ ru.

Mắt ai rơi giữa mùa thu biếc
Để lòng ta luyến tiếc những đêm dài
Nụ cười rớt giữa sớm mai
Nắng vàng tô vẽ hình hài đôi môi

Ai? Ai rớt xuống giữa đời tôi?
Để sưởi ấm đơn côi mỗi đêm đông lạnh giá
Ai? Ai làm hồn tôi nghiêng ngả?
Như song thưa gục ngã trước trăng vàng

Ai thoảng qua làm nỗi nhớ mênh mang?
Sầu nhân thế nhuốm lên màu nhân thế
Ai lướt qua đây mà vô tình như thể
Để quên ánh mắt, bờ môi ?

Nhắm đôi mi để từ biệt cõi đời
Ta đánh rơi nhớ thương giữa đất trời nghiệt ngã
Nếu kiếp sau rơi giữa đời dối trá

Có thể là…ta sẽ chẳng đơn côi.