Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013

XIN LỖI ! ANH CHỈ LÀ THÂN CÂY GỖ MỤC



Ta gục ngã giữa đại ngàn hiu quạnh
Xơ xác hao gầy chẳng bước chân qua
Chỉ gió đại ngàn,bão tố, phong ba
Vẫn hồn nhiên ta reo ca man dại

Đã có thời ta cô đơn trống trải
Dang tay mềm che trở cánh hoa tươi
Lòng xuyến xao khi thấp thoáng nụ cười
Đang e ấp trong muôn vàn cây lá

Vui đắm say trong những chiều nghiêng ngả
Gót son hồng trên thềm lá hoang sơ
Em bước qua_ ta như thể kẻ khờ
Rũ chút lá lót gót son tiên nữ

Em và ta_giờ chỉ là quá khứ
Dẫu thật gần nhưng rất đỗi xa xôi
Nụ cười hồng giờ chỉ thoảng trên môi
Như hạt ngọc thoảng trong ngàn buổi sớm

Nụ hoa xinh vừa thẹn thùng mới chớm
Đã gục vùi trong cành lá hoang xơ
Xin lỗi em đã mòn mỏi đợi chờ
Bởi anh chỉ mang thân loài gỗ mục.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét