Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

RƠI...!


Nắng rơi , rơi giữa trưa hè
Nghiêng nghiêng cánh mỏng để khoe sắc vàng
Gió rơi, rơi giữa mênh mang
Xoay xoay chiếc lá mơ màng sắc thu

Ta rơi giữa bụi mù trần thế
Khép đôi mi để ngẫm lấy sự đời
Chiều buông câu hát à ơi
Hồn ta khôn lớn qua lời mẹ ru.

Mắt ai rơi giữa mùa thu biếc
Để lòng ta luyến tiếc những đêm dài
Nụ cười rớt giữa sớm mai
Nắng vàng tô vẽ hình hài đôi môi

Ai? Ai rớt xuống giữa đời tôi?
Để sưởi ấm đơn côi mỗi đêm đông lạnh giá
Ai? Ai làm hồn tôi nghiêng ngả?
Như song thưa gục ngã trước trăng vàng

Ai thoảng qua làm nỗi nhớ mênh mang?
Sầu nhân thế nhuốm lên màu nhân thế
Ai lướt qua đây mà vô tình như thể
Để quên ánh mắt, bờ môi ?

Nhắm đôi mi để từ biệt cõi đời
Ta đánh rơi nhớ thương giữa đất trời nghiệt ngã
Nếu kiếp sau rơi giữa đời dối trá

Có thể là…ta sẽ chẳng đơn côi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét