Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

CÁNH HOA RƠI

Anh chẳng kịp nhặt cánh bằng lăng cuối
Để trao người thêu dệt giấc mơ hoa
Anh chẳng kịp nhận cái nhìn đắm đuối
Khi đường làng đã khuất bóng xe hoa



CÁNH HOA RƠI

Pháo nổ đùng đoàng ở đâu đó quanh đây
Nhạc sập xình ở phương nào chẳng rõ
Chỉ nhớ nơi góc hoang đôi mắt ai thẫm đỏ
Đang vùi mình trong chén đắng men say

Trời đất cuồng quay
Nắng vàng nhạt bay
Cánh bằng lăng chao nghiêng rơi vội
Đôi mắt ai kia đang nhìn bối rối
Ngân ngấn hàng mi

Có phải em không?
Cô bé của ngày xưa?
Sao phút chốc bỗng hóa thành tiên nữ
Lộng lẫy kiêu xa trong váy áo trắng tinh

Có phải em không?
Hay chỉ một bóng hình?
Nhưng chất chứa hai tâm hồn đổi khác
Ừ ! Có thể chỉ là chung thân xác
Còn tâm hồn hai nửa chia đôi

Nửa cho ai kia họ đã nhận được rồi
Nửa cho em?_ là cái nhìn liếc vội
Nửa cho tôi?_ là phút giây bối rối
Nửa cho đời?_ cúi nhặt cánh hoa rơi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét