Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

LẠC LỐI !
_AWA_

Vệt nắng tắt cuối trời
Đôi tình nhân đi về nơi không ánh sáng
Dật dìu những bước chân chạng vạng
Quyện lẫn vào nhau

Cô gái trẻ gạt nước mắt thương đau
Quá khứ xa xôi được vẽ qua bờ môi chát đắng
Kí ức tuổi thơ phẳng lặng
Hiển hiện về mỗi đêm trắng đơn côi

Nhìn vào đêm đen em khẽ nhếch môi cười
Phả vào khoảng không một kiếp người hư ảo
Khuôn mặt hiền, hằn lên nỗi đau sầu não
Đâu rồi những nét tinh khôi?

Em nhớ chăng ngày tháng chốn bình yên
Bùn lấm gót son, đôi mắt hiền ngây dại
Ngày tháng đong đưa, đàn bướm ong qua lại
Như đóa vô thường em giữ trọn sắc hương

Em nhớ chăng lời mẹ dạy trước lúc lên đường?
Là hành trang mang theo nơi cổng trường đại học
Đền đáp mẹ cha nơi làng quê khó nhọc
Là vũ trường,thuốc lắc…bia ôm ?

Gột rửa phấn son liệu rằng em có thể ?
Rũ bỏ lụa nhung để trở lại kiếp người ?
Đời trẻ dại ai chả từng vấp ngã
Tỉnh mộng đi nào ! Hỡi cô bé u mê.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét