Cô bán rau ơi! cô bán rau!
đường xa tấp nập áo muôn màu
sao cô yêu mãi màu nâu ấy
chẳng quần không đáy áo hai dây???
Dường như cô đang trong tuổi tóc mây
chẳng phấn son nhưng môi cô thắm đỏ
chẳng nước hoa thả vào trong làn gió
chẳng gượng cười cố tỏ vẻ thơ ngây
Ánh mắt vô hồn_tôi đã ngất ngây
bồng bềnh tóc mây_khiến tôi nhung nhớ
ước một lần được lắng nghe hơi thở
dồn dập_nhịp nhàng_từ cô đã toát ra
Bây giờ đây cô còn mặc áo bà ba???
mặc quần lái đen,tóc ngọc ngà cháy nắng???
......nay trở về chợ quê sao trống vắng
bởi một người đã lẳng lặng đi xa
Bỏ chợ que cô ra chốn phồn hoa
hòa mình vào trong chợ đời tấp nập
chuyến hàng rong cô thay bằng dáng dấp
bằng nụ cười,.........vùi dập tuổi thanh xuân
Lướt qua nhau trăm bận đến nghìn lần
cô vẫn cô_sao tôi không thể nhận
bởi chiêc áo hai dây,hay chiếc quần cô vận???
bởi nụ cười đang đậm chất dối gian
Giá như mà tôi có thể khuyên can
tôi sẽ khuyên muôn vàn điều vớ vẩn
"cô vẫn đẹp_đâu cần dùng son phấn
đâu cần dùng những đường mật dối gian"
hehe! thế mà lúc nào cũng thích gái đẹp chân dài và tóc xanh tóc vàng! hic!
Trả lờiXóason phấn khiến bao người đeo đuổi.
nụ cười dối gian mà có khối người khen!
??